0 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42
Chó
nhà ai thế này ?
Một Bà đang lái xe qua vùng nông thôn, nhìn
thấy ở phía trước một ông cụ và một con chó theo sau. Khi chiếc xe đến gần bỗng
dưng con chó vọt qua đường. Con chó bị ô tô va vào và chết liền. Bà cho xe dừng
lại ngay và tiến lại gần ông cụ.
Tôi rất lấy làm tiếc là sự việc
đã xảy ra như vậy - Bà ta nói - Liệu hai bảng có dàn xếp xong không ?
Ông cụ trả lời :"à được". Rồi cụ bỏ tiền vào túi khi chiếc xe đã biến
đi và nhìn xuống con vật đã chết.
Không biết chó của ai đây nhỉ ?
- Ông cụ phân vân.
Hai
người bạn
Hai người bạn đi thăm Luân Ðôn. ở Luân Ðôn họ vào ăn ở một cửa hàng.
Trên bàn có bày một lọ mù tạc. Vì chưa thấy mù tạc bao giờ, một trong hai người
xúc một thìa đầy ắp đưa vào mồm. Nước mắt tức thì giàn giụa. Anh bạn hỏi anh ta
khóc vì việc gì. Anh ta trả lời : - Tôi khóc vì nghĩ đến người cha xấu số của
tôi đã bị treo cổ chết cách đây hai mươi năm.
Họ tiếp tục ăn và
chẳng bao lâu anh bạn kia cũng xơi một lượng lớn mù tạc.
Vừa mới
đút vào mồm thì nước mắt cũng lăn trên gò má anh ta. Anh bạn hỏi : Cậu khóc
chuyện gì thế ? Anh trả lời : - à, tôi đang khóc vì cậu đã không bị treo cổ cùng
với ông bố đáng thương của cậu cách đây hai mươi năm.
Tất
cả cho xem vé
Tất cả cho xem vé - Viên thanh tra lên tiếng khi vừa ló ra
ở cửa toa. Sau khi vé của hành khách đã được bấm lỗ và trả lại, người đàn ông
đứng ở góc toa vẫn còn tiếp tục sóat lại túi của mình và tỏ ra luống cuống mất
bình tĩnh.
Một hành khách cùng toa hỏi : - Ông mất vé phải không ?
Rồi lại nói : - Tại sao ông cứ luôn ngậm vé trên miệng thế ?
Viên
thanh tra bấm lỗ vé của ông rồi đi. Sau đó một hành khách hỏi : - Ông thật là
một người đãng trí quá !
Người đàn ông nói - ồ, tôi hòan tòan
không đãng trí đâu. Tôi đang nhai biến chỗ vé có đề ngày của tuần trước
đấy.
Cháy
! Cháy !
Một nhà văn có một người hầu rất là ngu dại. Một hôm khi nhà văn đang
bận rộn viết một cuốn sách mới, người hầu chạy bổ vào buồng. Anh ta hét to : -
Cháy ! cháy ! Nhà bếp đang cháy. Nhà văn liền đứng dậy và chạy cùng anh hầu vào
bếp. Có lửa cháy gần lò bếp, vì anh hầu đã để củi gần lò bếp và củi đang bốc
cháy to. Nhưng cũng có một nồi nước to đặt bên bếp lò.
Nhà văn nói
: - Anh thật ngốc nghếch. Tại sao anh không hắt nồi nước đó vào củi đang cháy hả
? Lẽ ra anh đã có thể dập tắt lửa một cách nhanh chóng.
Anh hầu
nói : - Không được ạ, nước đó vô dụng vì nó là nước nóng.
Nói
về khí hậu
Một người Anh và một người Mỹ tranh luận với nhau về vấn đề khí hậu.
Người Anh nói : - ở Anh buổi sáng mặc áo thể thao đi ra ngòai phố, và tối đến
phải mặc áo khóac dày là chuyện thường.
Người Mỹ nói : - Thế thì
thấm vào đâu. Tôi còn nhớ có hai người bạn của tôi tranh cãi nhau trên đường khi
lớp tuyết phủ dày một gang tay. Và cuối cùng một trong hai người nắm tuyết thành
những quả bóng và ném vào người kia. Họ mới đi thêm độ 5 mét nữa thì bỗng khí
hậu thay đổi nhanh và trở nên nóng bức đến nỗi người bạn bị ném đáng lẽ bị trúng
bóng tuyết lại bị bỏng vì nước tuyết.
Làm
theo lời khuyên của thầy giáo
Thầy giáo đứng tựa lưng vào lò sưởi một buổi
sáng mùa đông. Ông quyết định cho các em học sinh lời khuyên chí lý trước khi
vào bài.
Trước khi nói các em phải nghĩ. Ðếm đến 50 trước khi muốn
nói điều gì quan trọng, đếm đến 100 nếu định nói một điều rất quan trọng.
Môi của các em học sinh mấp máy đồng thanh đếm và bỗng nhiên cả lớp
đều kêu tóang lên : - 99,100 ! Thưa thầy, chiếc áo đuôi tôm của thầy đang cháy
ạ.
Một hôm nhà triệu phú này đến một khách sạn ở New York hỏi thuê một căn buồng rẻ nhất. Ông hỏi : - Giá thuê buồng là bao nhiêu ?
Chủ khách sạn nói cho ông biết.
Ông lại hỏi : - Buồng đó ở tầng mấy ? Người chủ lại trả lời ông.
Rồi ông lại hỏi : - Có phải đó là buồng rẻ nhất ở đây không ? Tôi ở đây có một mình, nên chỉ cần một căn buồng nhỏ thôi.
Chủ khách sạn nói với ông ta rằng đó là phòng nhỏ nhất của khách sạn và nói thêm : - Nhưng tại sao ông lại thuê cái buồng rẻ nhất như thế trong khi con ông đến đây, anh ta chỉ thuê tòan buồng đắt tiền nhất ?
Ðúng thế - Nhà triệu phú trả lời - Nhưng cha của nó là một người giàu có còn bố tôi thì lại không phải .. . "
Họa sĩ của người đánh cá
Một hôm, một họa sĩ nhìn qua cửa sổ buồng mình, ông ta thấy một lão đánh cá đi qua. Họa sĩ nghĩ, ông lão đánh cá sẽ trở thành một đề tài hay để vẽ một bức tranh. Thế là họa sĩ chạy ra phố và nói với ông lão đánh cá là mình muốn vẽ ông lão.
Họa sĩ nói : - Tôi trả cụ 2 bảng - và nói thêm khi thấy ông lão còn do dự - Cụ thấy đấy, đây là một cách dễ dàng để kiếm 2 bảng cụ ạ !
Ông lão đánh cá nói : - ấy, tôi biết chứ, nhưng tôi tự hỏi sau đó làm sao mà tôi gột được sơn đi hả ông ?
Tài vẽHai họa sĩ vỉa hè ở khu Tây Luân Ðôn đang khóac lác với nhau về tài vẽ của mình.
Cậu có biết không - một người nói - đã có hôm mình vẽ một đồng 6 penny lên vỉa hè mà một người ăn mày xúyt bị gãy móng tay khi cố cậy nó ra đấy.
Người kia nói - Thế đã là cái gì so với tớ. Tớ đã vẽ 1 bao xúc xích lên viên đá lát vỉa hè mà bức vẽ tự nhiên đến một con chó ăn hết nửa viên mới nhận ra là không phải xúc xích thật.
Một người đàn ông khôn ngoan
Một mình là một từ mà chính tôi không tài nào hiểu nổi trước khi tôi đến làm cho ông Green. Ông Green là chủ bút một tờ báo địa phương tốt bụng, nhưng có cái tật hay nói một mình. Một hôm, một người bạn ông đến chơi và hỏi ông tại sao lúc nào cũng nói một mình như thế ? Ông nói : - Có hai lý do chính đáng. Thứ nhất, tôi thích nghe một người khôn ngoan nói. Thứ nhì, khi tôi nói mà có được một thính giả thông minh thì thật là một niềm sung sướng.
Phép xã giao
Khi một nhóm phụ nữ bước lên xe điện tất cả các ghế đều có người ngồi rồi. Người bán vé nhận thấy một người đàn ông hình như đang ngủ, sợ rằng ông này không xuống được đúng điểm đỗ bèn nói với ông ta : - Dậy đi ông.
Ông này phản đối : Tôi có ngủ đâu mà gọi. - Ông không ngủ mà lại nhắm mắt. - Tôi biết chứ, tôi ghét nhìn phụ nữ phải đứng trong xe điện đầy người như thế này.0 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42